Ấn Độ

🇮🇳 Ấn Độ (Chap 28): Mối nghiệt duyên với anh nhà báo Shankar Dutta (phần 6).

IMG_9115

(Huhu phải giải thích trước là cái ảnh yêu nghiệt này là do tui bị chơi quả bất ngờ nhaa… Đúng lúc bấm máy nên tui ko kịp phản ứng chứ thề hem phải cười vì thích thú đâu huhu. Sợ vật vã ra ấy! 😭😭😫😫).
– – – – – – – – – – – – – – – – – –
✅ 19. Shankar bắt đầu có những hành động đi quá giới hạn!
 
Gần đến lúc tôi phải đi có vẻ Shankar càng sốt sắng nên mạnh dạn hơn. Chiều đó lúc chúng tôi nghỉ tạm ở nhà Shankar, anh cứ liên tục gọi tôi vô phòng ngủ bảo có việc cần gặp riêng tôi. Tôi nói “Không!”. Shankar lại đi ra chỗ ban công trước phòng ngủ của mình, gọi tôi ra, bảo có chuyện riêng cần nói. Nhưng tôi vẫn dứt khoát không ra. Tôi không muốn ở riêng với Shankar một lúc nào cả.

Vì không thể gọi tôi ra nói chuyện riêng. Shankar tiến đến chỗ tôi, bất chấp có mặt anh Nam và anh Ninh, Shankar nói “Hương, anh yêu em!”.
 
Moạ ơi, 😳 tình yêu dữ dội vậy đó hả? Từ đó càng lúc Shankar càng có hành động bạo dạn hơn. Shankar năn nỉ tôi cho Shankar được hôn tôi một cái, tôi từ chối bao nhiêu lần là Shankar cứ nhây nhưa năn nỉ bấy nhiêu lần. Tôi nói tôi có bạn trai ở VN rồi mà Shankar vẫn không buông tha. Tôi đi đâu Shankar đi theo đó. Tôi chạy ra ngoài sân thượng, Shankar cũng chạy theo năn nỉ. Mông lung như một trò hề!
 
À mà lúc tôi chạy ra sân thượng, Shankar đuổi theo chụp được tui cái ổng ôm chặt rồi đè tui ra xin hôn một cái thôi. Tôi lấy tay đẩy mặt Shankar ra và trừng mắt la lên “STOP!!! Anh đang không tôn trọng tôi!” một cách rất tức giận thì Shankar mới dừng lại.
 
Và dĩ nhiên chưa có gì xảy ra. Tôi vừa thấy đáng sợ vừa thấy vô cùng bực bội.
 
– – – – – – – – – – – – – – – – – –
✅ 20. Shankar cầu hôn tôi.
 
Rồi gần đến lúc ra ga tàu, trước mặt anh Nam và anh Ninh, bỗng Shankar quỳ xuống chắp tay cầu xin tôi (trời bộ tưởng tôi là thần Shiva hay gì mà quỳ rồi chắp tay cầu xin vậy trời 😳).
 
– “Hương, anh muốn cưới em. Em làm vợ anh được không? Ở lại đây và đừng về nữa!”
 
(Ủa đây là cách người Ấn cầu hôn đó hả? Cầu hôn mà quỳ rồi chắp tay làm tui tưởng đang cầu hồn tôi vậy đó. 😩 Khúc này a Ninh có quay clip, mà hồi đó tui ko muốn lấy clip đó nên anh Ninh cũng xoá lâu roài).
 
– Tôi nói: “Trời má ơi, đứng lên đi, đừng làm thế. Tôi chỉ thích đàn ông Việt Nam thôi. Tôi ko thể cưới chồng Ấn Độ được. Làm ơn đứng lên giùm cái. Anh làm tôi bối rối và khó xử.”
 
(Thiệt tui mà ở lại Ấn lấy chồng chắc Tuyết phù thủy nhà tôi sẽ vượt ngàn trùng dương qua Ấn tìm tui bóp cổ, vặt lông quáaa!!!)
 
Suốt cả nửa ngày hôm đó, Shankar cứ lặp đi lặp lại những câu như “Hương, anh yêu em!”, “Hương, có thể cho anh hôn em một lần thôi được không?”, “Hương, làm vợ anh được không?”, “Hương, em ở lại đây đi và đừng về nữa!“,… cả gần trăm lần. Đến mức tôi thề là tôi muốn phát điên thật sự. Và tôi cũng phải lặp đi lặp lại câu “Không, làm ơn dừng lại, đủ rồi. Tôi mệt rồi. Đừng nói nữa” cả mấy chục lần. Rồi tôi chán, tôi kệ luôn, ổng ưng nói gì thì nói, tôi chẳng buồn đáp nữa. Không hiểu Shankar nghĩ gì mà làm vậy.
 
Màn cầu hôn thật chill đưa hồn tui đi vào lòng đất,
“Xa Kà” keep it real bị từ chối theo kiểu đơn giản nhất.
 
– – – – – – – – – – – – – – – – – –
✅ 21. Shankar pha trà mời chúng tôi
 
Bị tôi cự tuyệt nhiều lần, Shankar buồn rầu vô trong phòng pha một bình trà mang ra mời chúng tôi uống. Anh nói “Hôm qua mọi người nói không uống được rượu, vậy hôm nay mọi người uống trà nhé!”. Nhưng anh Nam và anh Ninh dứt khoát không uống. Và dĩ nhiên tôi cũng vậy. Dù mọi người từ chối, Shankar vẫn ra sức mời, và chúng tôi lại ra sức từ chối!
Shankar càng mời nhiệt tình, chúng tôi càng cảnh giác!
 
Kể ra thì cũng tội ảnh. Có khi ảnh cũng chỉ muốn mọi người thưởng thức trà Ấn Độ do anh pha thôi. Có thể chúng tôi đã cảnh giác thái quá. Nhưng tôi nghĩ khi trong lòng còn lấn cấn gì đó thì vẫn nên cẩn trọng. Dù những ngày qua anh luôn tốt và nhiệt tình với chúng tôi. Chỉ là vô tình nảy sinh tình cảm như này, thêm vụ tìm mọi cách giữ tôi ở lại Itanagar, rồi hôm nay anh hành xử không đúng mực, nên không tránh khỏi việc chúng tôi phải cảnh giác.
 
– – – – – – – – – – – – – – – – – –
✅ 22. Cuối cùng thì…
 
Đến lúc tiễn chúng tôi ra ga tàu. Anh Ninh dơ điện thoại lên kêu tui và Shankar cùng seo phì với anh 1 tấm làm kỷ niệm để anh gửi cho bạn gái anh coi. Tui cũng vô tư ghé mặt vô camera để seo phì. Đúng lúc anh Ninh bấm chụp thì Shankar bất ngờ – như một tia chớp – quay qua thơm “chụt” lên má tôi…
 
Ô….
Mai…
Gót…
 
Cái quái gì đâyyyyy!
Tôi muốn hét một tiếng thấu trời xanh. 😫😫
 
SỢ VẬT VÃ!
IMG_9115
Bình luận ^^!

Published by Mai Hương

Tôi là một kẻ lang thang, chụp choẹt linh tinh, sưu tầm các câu chuyện và đi viết dạo. Đơn giản vậy thôi. Tôi thường tìm đến với những vùng đất hoang sơ, những con người với lối sống cổ đại và những nền văn hoá sắp biến mất. Tôi muốn được tận mắt chạm vào những “huyền thoại” trên thế giới này rồi ghi lại nó qua những câu chuyện, những bộ ảnh, những thước phim,… theo – cách – của – riêng – mình, trước khi nó có thể biến mất hoàn toàn. Tôi xê dịch tiết kiệm theo cách xin làm TNV quốc tế, làm WWOOF trong các trang trại, ở nhờ qua couchsurfing, xin đi nhờ xe và sống “man di mọi rợ” như người địa phương.

Leave a Reply