Nepal

🇳🇵 Nepal (chap 31): Câu chuyện với Jeff ở Nepal (tập 9): Hoá ra đời không giống phim…

🇳🇵 Nepal (chap 31): Câu chuyện với Jeff ở Nepal (tập 9).

– – – – – – – – – – – – – –
✅ 1. “Nhiếp ảnh gia mọt sách ngây thơ”… ú ọe! 😳☠️🤢🤮

Sau đó tôi có hỏi Jeff: “Anh muốn hôn tui. Vậy anh thích tui hả? Hay chỉ muốn trêu đùa?”

Jeff vẫn giữ vẻ mặt hết hồn và tan vỡ nói: “Có, nhưng tôi không thích việc you thường xuyên quên… đánh răng!”

Tôi ráng nhịn cười hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Ok, tôi hứa sẽ đánh răng đầy đủ. Giờ thì nói xem vì sao anh thích tôi? Tôi tò mò muốn biết!”

Jeff: “Tôi thích những cô gái đi du lịch một mình! Nhất là những cô gái Châu Á”.

Tôi: “Nhưng Amrita cũng đi du lịch một mình kìa. Cô ấy xinh đẹp hơn tôi nhiều. Cô ấy lai Canada và Ấn. You còn gặp Amrita trước tôi, tại sao không phải là Amrita?”

Jeff: “Tôi thích những cô gái nhìn nhỏ nhắn như you. Amrita nhìn cơ bắp quá!” 🥺

“Phụt” – câu trả lời này thì đúng là… làm tôi không thể không cười. Tôi cười sặc sụa luôn ấy chứ.

Rồi tôi lại tiếp tục bắt bẻ Jeff: “Nhưng hôm trước anh nói anh thích những cô nàng sexy, quyến rũ cơ mà. Tôi đâu phải mẫu người đó”.

Jeff: “Nói sao ta? Thì… you có cặp mắt kính rất dễ thương. Nhìn you giống như là một… nhiếp ảnh gia mọt sách ngây thơ! Phong cách đó khá cuốn hút tôi”.

“Ặc” – Thề là vừa nghe thấy câu “nhiếp ảnh gia mọt sách ngây thơ” tôi đã suýt sặc nước ngay lúc đó! Ở đâu ra cái “xì-tai” đó vậyyy!!! Lần đầu tiên có người mô tả về tôi như vậy luôn đó.

Trời ơi!!! 🤣 (Đó, từ nay các bạn đừng gọi tôi là “Mai Hương” nữa. Hãy gọi tôi là “nhíp ảnh gia mọt sách ngây thơ” nhoé. 🤣🤣.)


Jeff nói tiếp: “Trong một số trường hợp thì ngây thơ thi thoảng cũng có sức hút với tôi. Với những cô gái sexy, tôi thích ngắm và have sex với họ. Nhưng với những mối quan hệ nghiêm túc, tôi lại thích những cô gái như you. Tôi thích you vì you có vẻ ngoan hiền và you không khoe thân”.

Thì đúng rồi, thân tôi có cái chi đâu mà khoe.

Nhưng nghe cái câu: “Với những cô gái sexy, tôi thích ngắm và have sex với họ”. Là tôi lại… máu dâng tận não! 😑

Sau đó Jeff nói tiếp: “Dù vậy, tôi vẫn không muốn vướng vào một mối quan hệ nghiêm túc. Tôi không muốn bị ràng buộc. Ràng buộc với một ai đó sẽ phải hứa ở bên người đó lâu dài. Đó là một điều khó khăn. Và tình cảm của tôi cũng chỉ là rung động nhất thời. Nó chưa đủ sâu sắc đến mức đó!”

Tôi thừa biết điều đó và tôi cũng chưa bao giờ kì vọng vào mối quan hệ này. Tôi đủ tỉnh táo để hiểu mọi thứ chỉ là thoáng qua. Jeff đi du lịch khắp nơi, tôi chắc chắn cũng chỉ là một cô gái thoáng qua trong hành trình của Jeff. Chẳng có gì quan trọng, chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng khi nghe chính miệng Jeff nói ra như vậy thì tôi vẫn thấy có chút hụt hẫng.

– – – – – – – – – – – – – –
✅2, Sau đó Jeff hỏi lại tôi: “Thế còn you, you có thích tôi không? Nếu có thì vì điều gì?”

Tôi suy nghĩ trong 5 giây rồi nói: “Có lẽ là do… anh nói tiếng Anh tốt chăng?”

Jeff: “What? You đang khen một người Mỹ nói tiếng Anh tốt hả? What the hell!”

Tôi: “Đúng, đó cũng là một phần. Ví dụ như tôi yếu kém ở mặt nào đó mà đối phương mạnh về mặt đó thì tôi thấy thích. Tiếng Anh tôi tệ mà!”.

Nhưng Jeff vẫn cảm thấy hoang mang và không hiểu được câu trả lời của tôi. Thật ra tôi thích Jeff là bởi những ấn tượng đẹp Jeff để lại trong chuyến trekking ở Himalaya.

Bởi cái cách Jeff tỏ ra quan tâm và lo lắng cho tôi vào cái ngày ở Lobuche. Cách Jeff luôn kiên nhẫn lắng nghe tôi nói chuyện với thứ tiếng Anh tệ hại của mình. Cái cách Jeff luôn làm tôi phì cười. Rồi việc Jeff lôi tôi ra khỏi vỏ ốc của chính mình, kết nối tôi với tất cả mọi người. Và cũng có một lý do ngớ ngẩn khác là nghe Jeff nói tiếng Anh thật là hay. Hahaa.

Nhưng tôi ngại diễn giải dài dòng nên tôi cứ nói là tôi thích Jeff vì Jeff nói tiếng Anh hay. Vậy thôi.

Sau cuộc nói chuyện đó, Jeff có vẻ hoang mang vì không hiểu tôi nghĩ gì trong đầu. Jeff nói đây là lần đầu tiên có một cô gái nói thích Jeff vì Jeff nói tiếng Anh tốt.

Nên là… Jeff cảm thấy hoang mang quá! 😳

– – – – – – – – – – – – – –
✅4. Dằn vặt và đấu tranh nội tâm!

Chúng tôi vẫn là 2 người bạn như vậy cho gần tới ngày cuối cùng tôi ở Kathmandu. Lương tâm, cảm xúc, lý trí vẫn dày vò tôi rất nhiều. Tôi luôn dằn vặt với câu hỏi: “Mình… có nên chủ động hôn Jeff không? Mình không còn thời gian nữa. Ngày mai là mình rời Kathmandu rồi, mình phải làm sao đây?”.

Tôi biết, có thể cả đời này, có khi tôi và Jeff chẳng bao giờ còn gặp lại nhau thêm lần nào nữa. Mà nếu có gặp lại, có lẽ lúc đó chúng tôi đã không bao giờ còn là chúng tôi của thời điểm này.

Tôi không bao giờ còn là Mai Hương của năm 25 tuổi, lần đầu bước chân ra thế giới với bao nhiêu hy vọng, ngỡ ngàng, mơ mộng, say đắm, bồi hồi,… như này nữa. Không còn giữ thứ tình cảm như lúc này nữa. Jeff có lẽ cũng không còn là gã trai 29 tuổi của thời điểm này nữa. Nếu có gặp lại, tất cả mọi thứ sẽ không thể như lúc này nữa!

Nhưng nếu lúc này tôi nương theo cảm xúc, tôi sẽ là một con người rất tệ hại, đúng không? Dù tình cảm của tôi là thật và nó hoàn toàn trong sáng không chút vụ lợi.

– – – – – – – – – – – – –
✅ 5. Hoá ra đời không giống phim… 🙃

Rồi sau một ngày dằn vặt như vậy. Tôi quyết định nhắn tin cho Jeff, nói: “Jeff, tôi nhớ anh!”

Ngay lập tức Jeff nhắn lại: “Come here fast!” (Đến đây, nhanh!).

Tôi chạy như bay lên tầng 6, và quên hết tất cả mọi phép tắc lịch sự. Vừa lao tới cửa phòng Jeff tôi vặn chốt mở xoạch cửa trong niềm háo hức dâng trào tột độ…. Jeff không chốt trong, bởi vậy cánh cửa liền vụt mở ra…

Jeff đang ngồi trên ghế, giật mình rớt cả điện thoại, nhìn tôi với ánh mắt… thảng thốt!

Tôi đã tưởng rằng Jeff sẽ mừng rỡ khi thấy tôi, giống như trong các bộ phim chúng ta hay xem ấy. Khi tình cảm được tuôn trào. Cánh cửa mở ra, 2 người lao vào ôm nhau quên hết mọi thứ xung quanh… Tôi nhìn Jeff với ánh mắt đầy trông đợi!

Nhưng…

Jeff lại quát tôi: “Ai cho phép tự tiện mở cửa như thế? Tại sao không gõ cửa?”.

“Ơ…!”.

Chết bà, tôi quên mất là người phương Tây họ cực kỳ coi trọng quyền riêng tư cá nhân. Trước khi vào lúc nào cũng phải gõ cửa, tôi lại tự ý mở toang cửa để lao vào như này….

Nhưng rõ ràng tại Jeff nhắn cho tôi bảo “come here fast!!!” nên tôi lao đến nhanh nhất có thể thôi mà. Huhu… 🥲

Trước ánh mắt thảng thốt và mấy câu la lối của Jeff, tôi chỉ biết bối rối nói “Tôi… tôi xin lỗi!”. Chân tay thừa thãi chẳng biết làm gì. Tại Jeff đang tức giận. Lúc này cảm xúc của tôi tụt dốc không phanh cmn luôn rồi. 🥲

Hoá ra thực tế nó không giống phim.

Hoá ra… đời không như mơ!

Bình luận ^^!

Published by Mai Hương

Tôi là một kẻ lang thang, chụp choẹt linh tinh, sưu tầm các câu chuyện và đi viết dạo. Đơn giản vậy thôi. Tôi thường tìm đến với những vùng đất hoang sơ, những con người với lối sống cổ đại và những nền văn hoá sắp biến mất. Tôi muốn được tận mắt chạm vào những “huyền thoại” trên thế giới này rồi ghi lại nó qua những câu chuyện, những bộ ảnh, những thước phim,… theo – cách – của – riêng – mình, trước khi nó có thể biến mất hoàn toàn. Tôi xê dịch tiết kiệm theo cách xin làm TNV quốc tế, làm WWOOF trong các trang trại, ở nhờ qua couchsurfing, xin đi nhờ xe và sống “man di mọi rợ” như người địa phương.

Leave a Reply