TTCT – Hôm đó là buổi học đầu tiên của tôi ở một trung tâm tiếng Anh nằm trên đường Quang Trung (Q.Hải Châu, Đà Nẵng). Tôi treo chiếc mũ bảo hiểm ở cổ xe chạy nhanh lên lớp.
Đến lúc gần hết tiết thì một cơn mưa rào đổ xuống. Tôi nghĩ thầm: “Thời tiết Đà Nẵng thật đỏng đảnh, kiểu này lại phải đội mũ bảo hiểm ướt về vì không cất trong cốp xe”.
Nhưng khi chạy ra xe thì thấy chiếc mũ bảo hiểm của mình đang lơ lửng úp lên kính xe. Tôi vừa quay ra thì nghe tiếng thầy Brendan – giáo viên người Anh của trung tâm – chạy xe máy qua, chỉ tay vào mũ bảo hiểm trên đầu mình rồi nói với bác bảo vệ bằng giọng lơ lớ: “Cảm ơn!”. Bác bảo vệ chỉ mỉm cười gật đầu.
Tôi quay lại nhìn một dãy xe và thấy kỳ lạ là tất cả mũ bảo hiểm đều được úp lên kính xe như tôi. Đội chiếc mũ bảo hiểm khô ráo lên đầu, tôi quay ra nhìn bác bảo vệ và nói: “Cảm ơn bác!”.
Ngày thứ hai học ở trung tâm, trời Đà Nẵng lại đổ mưa tầm tã. Đám học viên chúng tôi đang cắm đầu cắm cổ nháo nhào chạy ra thì bỗng một bàn tay chắc nịch giữ lấy vai tôi. Tôi ngước lên, là bác bảo vệ. Bác cầm dù để đưa chúng tôi ra ngoài chỗ gửi xe. Rồi bác lại cầm dù đưa những học viên từ chỗ để xe vào trung tâm. Chưa kịp nghe một lời cảm ơn từ ai, bác lại chạy đi vội vã.
Ngày học thứ ba tôi quyết định bắt chuyện với bác, lúc đó tôi mới biết bác tên là Trần Văn Thành, 58 tuổi (ảnh). Khi tôi hỏi, bác xuê xoa: “Có gì đâu. Mình yêu công việc nên lúc nào cũng thấy vui”.