“Hãy cẩn thận với taxi dù ở Ulaabaatar. Đã có nhiều trường hợp du khách bị taxi dù chặt chém, gây gổ và giam giữ đồ đạc” – một đoạn thông tin tôi đọc được từ Lonely Planet.
Gấp sách lại, tôi hơi nhíu mày, Rõ ràng từ hồi đến đây tôi đi taxi cả chục lần vẫn chưa găp trường hợp nào như thế. Chắc đây chỉ là ý kiến chủ quan của tác giả. Tôi nhún vai và quên bẵng những lời cảnh báo này.
Cho đến một ngày….
Đó là ngày tôi kết thúc chuyến xe bus dài đằng đẵng và đầy mệt mỏi từ Moroon về lại Ulaabaatar. Cơ thể kiệt sức, hành lý của tôi còn bị nhét dưới gầm ghế xe bus không cách nào lôi ra được. Tôi nhờ 1 gã phụ xe cao to giúp mình “Hey, anh có thể lôi giúp tôi cái balo kia ra khỏi gầm ghế ko? Tôi không thể lấy nó ra được” – (tôi cười một cách duyên dáng nhất có thể), nhưng… anh ta lơ đẹp tôi luôn. “ơ hay, một người xinh đẹp, nữ tính như mình mà không ai thèm giúp là sao? Huhu”. Tôi vẫn cố gắng nhưng vô ích…
Đúng lúc đó… “soái ca” xuất hiện, một người đàn ông cao to và trông có chút… bặm trợn lên xe và lôi luôn cái balo của tôi ra, ông ta nhìn tôi và hỏi “Taxi?”, Tôi nói “yessss” . Rồi ông ta xách cái balo to bự, nặng trịch của tôi xuống xe, nhét vô phía sau chiếc taxi cũ tồi tàn…
Lên xe, tôi đưa ông ta bản đồ offline, và chỉ cho ông ta nơi tôi muốn đến. Ông ta nói:
– 15K tiền Mông. ( tức là 150k tiền Việt)……
– Giỡn mặt tui à? 6km = 6K (tức là 60k tiền Việt), đây đi chục lần rồi, nhá! nhá! nhá! – tôi vênh mặt ra vẻ hiểu biết.
Ông ta lườm tôi và gằn giọng “15K”. Tôi không đồng ý và nói “Stop here! Now!” (Tao muốn xuống xe ở đây, ngay bây giờ) – Tôi dứt khoát.
Ông ta cho tôi xuống xe, nhưng không cho tôi lấy hành lý. Á đù… sao tình huống này giống trong Lonely Planet quá nè.
– Ông muốn gì? Trả hành lý cho tui! – Tôi vênh mặt lên (cố tỏ vẻ ngầu cho lão sợ).
– Muốn lấy hành lý thì đưa tao 2K. (tức 20K tiền Việt) – Lão trợn mắt nhìn tôi gằn giọng.
– Không – Tôi dứt khoát và cũng… trợn mắt. (sao cái icon này nó ko trợn mắt nhỉ? T^T )
– Mày thích chết không? – Lão nhìn như muốn đấm tôi.
– Thôi vậy 1K nhé (tức 10k tiền Việt) – Tôi xuống nước mặc cả (Thú thực tôi cũng run lém rùi)
– Tao nói 2K là 2K. – Lão trợn mắt hăm doạ.
– Ok, 1,5K nhé! (tức 15K tiền Việt) – Tôi xuống nước, cố mặc cả đến đồng cuối cùng…
– Được. Móc 1,5K đây tao sẽ trả hành lý.
“Moé, lão này bẩn tính kinh. Mới sáng ra mà đã bị xui vậy rồi” – Tôi vừa hậm hực móc tiền vừa ấm ức lầm bầm. Thế mà hồi đầu tui cứ tưởng mình gặp được “soái ca” cơ. Huhu. Cái số tôi đúng là hồng nhan bạc mệnh mà….!
Lão nhận tiền xong ném lại tôi và đống hành lý giữa đường. Tôi lại tiếp tục bắt taxi mới. May là chuyến taxi kế tiếp gặp đc tài xế có tâm. Huhu.
Nhưng mà bài học mà tôi muốn gửi đến các bạn, nếu gặp mấy lão taxi dù bẩn tính như vậy, hãy mặc cả đến đồng cuối cùng. Chứ cái này xui rùi, tui là tui hổng có cao kiến gì thêm nữa.
(ảnh minh hoạ =)) )