Blog, For me, Mông Cổ

✈️ T9/2016 – Tôi trở thành nguyên nhân khiến một nhân viên lão làng của Đại sứ quán Mông Cổ tại Hà Nội bị nghỉ việc!

anh-gui-vtm25

(Một câu chuyện cũ mà tôi chưa bao giờ kể).

5 năm về trước tôi chưa từng dám kể ra câu chuyện này, nó chẳng phải câu chuyện vui hay buồn với tôi, nhưng chắc chắn là một câu chuyện đáng nhớ trong đời.

 
Một câu chuyện kỳ lạ!
 
(Tất cả nhân vật trong câu chuyện sẽ được tôi viết tắt tên hoặc đổi tên).

————————————
Hồi trước khi tới Mông Cổ, tôi có vô tình quen B qua FB, B là một người Việt đang sống và làm việc tại Mông Cổ. Chính xác thì B có một cái garage ô tô ở bển.
 
Có lẽ do có duyên mà ngay từ lần nói chuyện đầu tiên B đã rất quý mến và tin tưởng tôi. Từ đó B giúp tôi có được giấy mời làm visa từ một nhân vật trong Bộ Ngoại giao của Mông Cổ. Vì vậy nếu visa với giấy mời bình thường thì sẽ ko gia hạn được, còn với visa của tôi có thể gia hạn vài tháng nếu muốn. Vì sao B quen được người trong Bộ Ngoại giao Mông Cổ thì tôi không biết. Tôi chỉ biết ở Mông Cổ, B là một người quảng giao. Từ những người dưới đáy xã hội cho tới những nhân vật tầm cỡ.
(Có thể sau này tôi sẽ viết riêng một bài về B, vì B là một người siêu tốt với tôi).
 
Mọi chuyện bắt đầu vào ngày 31/8/2016 – ngày tôi ra Hà Nội để xin visa. Vì 6/9/2016 tôi phải bay qua MC, nên tôi có hỏi ông T* – nhân viên Đại sứ quán Mông Cổ tại VN (người thụ lý hồ sơ của tôi) rằng tôi cần nhận visa trước 6/9 liệu có kịp không? Do 2/9 Đại sứ quán nghỉ lễ, sau đó lại là T7 và CN. Nên nếu đc chỉ có thể nhận sớm nhất vào 5/9 – trước khi bay 1 ngày.
 
Ông T* nói có thể nhận visa vào ngày 5/9 (lúc 4g chiều), nhưng sẽ thuộc dịch vụ “làm nhanh”, và đề nghị tôi đóng 25 USD. Tôi không chút nghi ngờ và nghĩ chắc có dịch vụ đó thật nên xì tiền ra luôn.
 
Nhưng vừa đưa tiền xong thì thằng ku Zolo (một tour guide người Mông Cổ biết nói Tiếng Việt) call messenger cho tôi trao đổi chút việc (Phải chú thích rõ là Zolo và B ko liên quan j tới nhau. Tôi tự liên hệ Zolo bên ngoài để trao đổi vài thông tin thôi). Nghe đth Zolo, tôi cũng chỉ vô tình kể ra chuyện “làm visa nhanh 25usd”.
 
Cái Zolo nói tôi đưa máy cho ông T*. Rồi ko biết Zolo hỏi gì mà ông T* bỗng cương quyết ném trả lại tiền tôi và nói “Ko nhận tiền nữa. Được thì đc mà ko đc thì thôi nhé. Tôi ko nhận tiền nữa”.
 
Tôi lúc đó thật sự ngơ ngác và hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi kể lại với B, nhưng B vẫn trấn an tôi là sẽ ko sao đâu, B sẽ nói người quen ở Bộ Ngoại giao điện thoại một cuộc cho Lãnh sự quán là có ngay visa. Và đúng là tôi đã có ngay visa ngay ngày hôm sau là 1/9. 😱
 
OMG…B là ai? là ai? Sao làm đc điều này?
————————————
Tôi tưởng mọi chuyện với ông T* bên Đại sứ quán Mông Cổ tại VN thế là kết thúc. Nhưng không, vào một buổi tối tại hầm garage của B. Khi đó tôi mới đi chuyến Gobi về, B nói với tôi là tối nay làm tiệc đãi tôi, và mời cả anh W – quan chức trong Bộ Ngoại giao tới (chính là nhân vật gửi giấy mời cho tôi, và cũng là người điện thoại đề nghị Đại sứ quán MC tại VN dán visa gấp cho tôi trong 1 ngày). Ngoài ra có cả 2 anh chị ở Đại sứ quán VN tại MC, có cả một anh Tu nghiệp sinh VN đang học Tiến sĩ tại MC (Ở VN anh là Giảng viên ĐH Cần Thơ), và mấy anh là thợ tại garage của B.
 
Đó là một buổi tối kì lạ. Trong một garage ô tô tối tăm, là căn phòng nhỏ sơ sài mà B ở. Lúc mới bước vô tôi còn hơi hốt. Vì phòng B dán đầy ảnh các cô nàng sexy ưỡn ẹo. Nhưng vì B rất tốt và nhiệt tình nên tôi ko có đánh giá gì khía cạnh này.
 
Chỉ là chính tại căn phòng nhỏ và sơ sài ấy đã diễn ra một bữa cơm thật kỳ lạ. Chính xác thì bữa cơm ấy có đủ những con người ở các thành phần khác nhau trong xã hội. Từ quan chức Bộ ngoại giao, đến các thành viên của Đại sứ quán, Tu nghiệp sinh, cho tới những người thợ tay chân mà cứ câu cửa miệng lại mở màn xuồng xã bằng 2 chữ “đm”, và có… tôi – một “ta ba lô” gà mờ lần đầu bước chân ra thế giới may mắn cùng ngồi chung bữa cơm “đặc biệt” này.
 
Thế rồi chuyện gì tới cũng tới, trong bữa ăn bỗng dưng B kể ra chuyện ông T* làm tiền tôi. Má ơi, biết là ổng sai nhưng tôi thật lòng không muốn như vậy. Rồi như giọt nước tràn ly, các anh thợ tại garage bắt đầu thi nhau kể tội ông T* chuyên làm tiền ABC như này, XYZ như kia,… Bao nhiêu ng lao động nghèo của VN qua MC làm đều bị ổng làm tiền như vậy…
 
Và thế là anh W tuyên bố một câu “Từ mai sẽ cho ông T* nghỉ việc!”. Và chuyện đó đã xảy ra như vậy!
 
Ngay hôm sau ông T* đã bị cho thôi việc. Tự dưng trong lòng tôi dâng lên một cảm giác áy náy vô cùng. Tôi không phải người méc tội ổng, nhưng rõ ràng tôi là nguồn cơn của sự việc. Biết là ổng sai nhưng sao nghĩ đến tôi vẫn áy náy!
 
Nhưng chắc ông T* không biết cái con nhỏ tóc rối bù ngày đó đến xin visa là nguyên nhân, ổng nghĩ rằng chính Zolo là nguyên nhân. Rồi không biết Zolo bị gây khó dễ sao mà Zolo bỗng quay ra tức giận nhắn tin hỏi tôi đã làm gì và chuyển qua nói chuyện gay gắt bằng Tiếng Anh, chứ ko thèm nói Tiếng Việt với tôi nữa (vãi!). 😢
 
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Thật ra trong suốt hành trình rong ruổi những năm 2016 – 2018, tôi đã gặp rất nhiều người, rất nhiều chuyện kì lạ. Có những câu chuyện tích cực tôi sẵn sàng kể. Có những câu chuyện hồi đó tôi chưa đủ can đảm kể mà sau vài năm tới giờ mới dám kể ra – như câu chuyện này. Và cũng có những câu chuyện có lẽ ko bao giờ dám kể. Vì tôi biết nếu nói ra sẽ ảnh hưởng tới những người đã từng giúp đỡ và xuất hiện trong đời mình. 🙂
Sau tất cả, tôi nhận ra rằng: Điều khiến bản thân hạnh phúc nhất sau mỗi cuộc hành trình không phải là khung cảnh đẹp như mơ. Mà chính là những con người tôi đã gặp. Mỗi người đi qua hành trình của tôi đều sẽ để lại cho tôi một điều gì đó.
 
Dù là gì mỗi câu chuyện đều đáng nhớ và có sự thú vị riêng. Tôi sẽ giữ mãi trong tim!
——————————————
P/s: Tôi để một vài chiếc tin nhắn mà hồi đó tôi và B từng trao đổi với nhau ở dưới này. Thật ra tôi biết ko cần thiết, chỉ là khi kể một câu chuyện nào đó hơi nhạy cảm trong quá khứ, tôi muốn nó thật sự xác thực để tránh lời qua tiếng lại bắt bẻ không cần thiết. Với lại trước khi đăng lên các tn với B, tôi cũng đã hỏi ý kiến B và đc sự đồng ý của B. 
Bình luận ^^!

Published by Mai Hương

Tôi là một kẻ lang thang, chụp choẹt linh tinh, sưu tầm các câu chuyện và đi viết dạo. Đơn giản vậy thôi. Tôi thường tìm đến với những vùng đất hoang sơ, những con người với lối sống cổ đại và những nền văn hoá sắp biến mất. Tôi muốn được tận mắt chạm vào những “huyền thoại” trên thế giới này rồi ghi lại nó qua những câu chuyện, những bộ ảnh, những thước phim,… theo – cách – của – riêng – mình, trước khi nó có thể biến mất hoàn toàn. Tôi xê dịch tiết kiệm theo cách xin làm TNV quốc tế, làm WWOOF trong các trang trại, ở nhờ qua couchsurfing, xin đi nhờ xe và sống “man di mọi rợ” như người địa phương.

Leave a Reply