The page was created to tell the story of my journeys, spreading knowledges and bring the beauty of the world to everyone. It may encourage people to pursue – to fight for their dreams.
(Ảnh: Anh Nam chụp hình với xe Auto Rickshaw – một loại xe phổ biến ở Ấn).
———————-
Trưa Chủ nhật hôm đó sau khi đi loanh quanh mấy khu chợ gần khách sạn cũ và thăm đền Kamakhya về, chúng tôi thu dọn hành lý để chuyển khách sạn khác. Khách sạn mới này tôi nhờ Rav (bạn trai mình) book giùm qua Agoda để giá tốt hơn xíu và chất lượng cao hơn xíu.
Nào, các thanh niên hãy ngồi xếp bằng ngay ngắn để mị kể cho mà nghe truyền thuyết về đền Kamakhya – một ngôi đền có những điều bí ẩn mà cho tới nay khoa học chưa giải thích được nè. Truyền thuyết này mình đọc trong tài liệu cụ thể thì nó diễn đạt trừu tượng khó hiểu lắm. Đọc muốn xoắn não lun đó. Nên mình sẽ cố gắng kể lại một cách xúc tích, dân dã, dễ hiểu nhất cho bà con.
Ngày hôm sau (CN 09/4/2017), 3 anh em đi kiếm đồ ăn sáng, sau đó đi một vòng quanh Guwahati thì thấy có mấy chuyện để kể như sau:
1, Bò được đối xử như con người
Ở Ấn Độ, bò là loài vật rất linh thiêng bởi chúng là thú cưỡi của thần Shiva – vị thần tối cao trong Hindu giáo. Tuyệt, mình nghĩ ngài cưỡi bò đi long nhong chắc sẽ di chuyển với vận tốc tầm 4 cây chuối / giờ quá. Nghĩ đã thấy sốt hết cả ruột.
Bữa đứng nhòm bạn bò ngoài đường. Mình dòm “bạn”, bạn dòm lại mình. Rồi mình cảm thấy vô cùng thèm một tô phở bò tái made in Việt Nam (mà phải là phở Hùng ở Sì Gòn 7 mươi mấy ngàn ấy). Còn bạn thì vênh mặt nhìn lại mình kiểu muốn khoe là “Tau là những chú bò Ấn Độ được cấp thẻ căn cước đó nha. Mày cứ ăn đồng loại tau đi rồi thần Shiva sẽ vả mày lệch mặt”. Theo tài liệu mình đọc đc thì từ năm 2007, những chú bò ở Ấn Độ thậm chí còn được cấp thẻ căn cước để được bảo vệ khi xuất chuồng.
“Chuyện là, tôi mang balo đồ và túi xách nhỏ vô WC đánh răng rửa mặt, thì thấy trong bồn cầu nước cứ xả róc rách liên tục. Tui nghĩ nó bị rò nước như mấy cái bồn cầu công cộng ở Việt Nam í. Nên tui mới nói: “Ủa, tốn nước quá!”. Nói xong tui mò mẫm, rồi lấy tay vặn hay bấm một cái nút gì đó (tui nghĩ là nút xả nước) – với một suy nghĩ rất đơn thuần là “tắt nước bồn cầu cho đỡ tốn nước của hành tinh xanh nèee!!”.
Ai ngờ nó là nút của một cái vòi nước rửa đuýt tự động (được gắn ẩn bên trong bồn cầu). Tức là nếu như chúng ta ngồi và bấm nút, thì cái vòi nước đó sẽ xịt tự động từ dưới lên… đuýt của chúng ta. Nhưng nhọ cái là tui ko có ngồi, mà tui đang đứng ngó mặt vô đó để chỉnh chỉnh, tìm cách tắt nước. Và thế là…. chắc mọi người cũng đoán được…
“1 tấn nước” rửa đuýt từ bồn cầu đã được xịt thẳng vô cái bản mặt tui và (dĩ nhiên) cả người tui….”