“Hãy cẩn thận với taxi dù ở Ulaabaatar. Đã có nhiều trường hợp du khách bị taxi dù chặt chém, gây gổ và giam giữ đồ đạc” – một đoạn thông tin tôi đọc được từ Lonely Planet.
Gấp sách lại, tôi hơi nhíu mày, Rõ ràng từ hồi đến đây tôi đi taxi cả chục lần vẫn chưa găp trường hợp nào như thế. Chắc đây chỉ là ý kiến chủ quan của tác giả. Tôi nhún vai và quên bẵng những lời cảnh báo này.
Cho đến một ngày….
Đó là ngày tôi kết thúc chuyến xe bus dài đằng đẵng và đầy mệt mỏi từ Moroon về lại Ulaabaatar. Cơ thể kiệt sức, hành lý của tôi còn bị nhét dưới gầm ghế xe bus không cách nào lôi ra được. Tôi nhờ 1 gã phụ xe cao to giúp mình “Hey, anh có thể lôi giúp tôi cái balo kia ra khỏi gầm ghế ko? Tôi không thể lấy nó ra được” – (tôi cười một cách duyên dáng nhất có thể), nhưng… anh ta lơ đẹp tôi luôn. “ơ hay, một người xinh đẹp, nữ tính như mình mà không ai thèm giúp là sao? Huhu”. Tôi vẫn cố gắng nhưng vô ích…