Chuyến đi lang thang Tây Nguyên tìm mấy anh cồng chiêng của mình diễn ra từ gần 1 năm trước lận nhưng không hiểu sao mình quên update lên blog. Hôm nay vô tình thấy lại “em ấy”, cảm xúc vẫn vẹn nguyên. Thế là lại lóc cóc update lên lại blog. Cả nhà dành chút thời gian ngắm bộ ảnh Tây Nguyên của mình để thấy một Tây Nguyên rất khác nhé!Thiệt chứ bầu trời Tây Nguyên trong vắt, ban đêm lấp lánh ngàn ánh sao, ban ngày nắng vỡ đầu không một bóng cây lẫn bóng mây,… 😷
Tây Nguyên đúng là… “rừng vàng biển bạc” theo đúng… nghĩa đen!
Tây Nguyên đẹp? ừ, mình không phủ nhận. Nhưng phải nói rằng, trong những vùng đất mình từng đến, thì đây là một trong những nơi mà rừng bị tàn phá một cách khủng khiếp nhất.
Rừng tự nhiên Tây Nguyên giờ đây hầu như không còn, mà đã bị tàn phá tan hoang. Hỏi ra mới biết rừng già tự nhiên Tây Nguyên bị phá hủy lớn nhất từ các dự án thủy điện và chính sách chặt rừng trồng cây cao su.
Nhớ cảm giác lúc chạy xe cả một chặng đường hơn trăm km để đến với Ngã 3 Đông Dương, biên giới 3 nước Việt Nam – Lào – Campuchia mà nắng rát mặt. Không một bóng râm.
Nhớ rõ cảm giác khi leo lên đến nơi. Đứng từ trên cao nhìn thẳng ra đường biên giới giữa Lào và Việt Nam, thấy rừng nước bạn xanh tươi, mà rừng nước mình thì… hỡi ôi chỉ thấy đồi trọc.
(ko tin thì coi link:
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1560289617403544&set=p.1560289617403544&type=3&theater)
Nhớ ngày xưa đọc mấy phóng sự, mình cứ mơ về một Tây Nguyên đại ngàn với biết bao câu chuyện kỳ bí ẩn sâu trong rừng già. Rồi những điều tâm linh, hùng tráng,… mời gọi. Mình cũng cứ mang mãi trong lòng những hình ảnh như vầy… cho đến ngày đến đây.