Ấn Độ

🇮🇳 Ấn Độ (Chap 26): Mối nghiệt duyên với anh nhà báo Shankar Dutta (phần 4).

cover

(sắp hết ảnh up gòy)
🇮🇳 Ấn Độ (Chap 26): Mối nghiệt duyên với anh nhà báo Shankar Dutta (phần 4).
 
✅ 12. Shankar tiếp tục tìm cách dụ tôi ở lại ngủ nhà anh lần 2.
 
Tối hum đó Shankar làm cả nhóm muốn nổi khùng. Từ đầu chúng tôi đã thống nhất với nhau sáng sẽ tự ăn bên ngoài, không ghé nhà Shankar ăn sáng. Nhưng Shankar như bị dở hơi ấy, cứ nằng nặc dùng mọi lý do bắt chúng tôi mai phải qua ăn sáng tại nhà anh. Chúng tôi từ chối đủ kiểu mà Shankar vẫn bảo: “Mọi người không qua tôi vẫn sẽ làm đồ ăn sáng cho mọi người”.
 
Thế là anh Nam với anh Ninh bảo tôi là: “Thôi mẹ, anh mệt thằng này quá, em đồng ý cmn đi cho nhanh!”. Rồi như đạt được mục đích, Shankar bỗng chuyển qua ghi note trên điện thoại và đưa riêng cho tôi đọc, có lẽ Shankar sợ nói ra anh Ninh và anh Nam sẽ nghe được:

🧔🏽 Shankar (ghi note): “Tối nay em ngủ lại đây đi, để mai còn lo chuẩn bị đồ ăn sáng cho kịp. Bởi anh không biết em muốn ăn gì!”.
 
🤷🏻‍♀️ Tui nghĩ trong đầu: “Ủa nãy mới nói mai anh tự làm đồ ăn sáng, giờ lại bắt tui ngủ lại để làm, bộ khùng hả trời”. Rồi tôi nói: “không đâu, mai tui tự lo được. Không cần phải ngủ lại đâu”.
 
Xong Shankar vẫn dùng mọi cách nhì nhèo đòi tui ở lại ngủ với lý do nhảm nhí là: “mai dậy làm đồ ăn sáng”. Nhưng tui vẫn dứt khoát từ chối. Ấy thế mà ổng vẫn nhây vãi ra, vẫn không bỏ cuộc mà ra sức thuyết phục. Rồi mệt quá tui tỏ ra bực bội nói: “Đủ rồi Shankar, stop chuyện này đi. Tui sẽ không ngủ và sáng mai tui tự lo đồ ăn sáng. Anh không cần lo!”.
 
Biết là chúng tôi đang nhờ vả chuyện mượn bếp nấu ăn và mua vé tàu. Và cũng biết là Shankar thật sự giúp đỡ rất nhiệt tình. Nhưng mà anh nhây quá làm tôi mệt. Tôi đã nói tôi không muốn mà anh cứ nài nỉ thúc ép. Thật sự bực bội!
 
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
✅ 13. Cái ôm bất ngờ.
Thấy tôi dứt khoát khước từ, Shankar buồn bã đi vô phòng lấy ra một chai rượu, rồi rót mời anh Ninh và anh Nam uống một cách nhiệt tình.
 
Tui tưởng có rượu là mắt 2 anh phải sáng quắc lên cơ. Vì ở VN 2 anh là bợm nhậu mà. Nhưng 2 anh lại đầy vẻ hoang mang Hồ Quỳnh Hương và thi nhau “No. No. No”, rồi xua tay loạn xạ. Sau tui mới biết do 2 ảnh sợ Shankar chuốc thuốc vô rượu để gài 2 anh uống rồi híp tui, nên khum dám nhấp môi dù chỉ 1 ngụm. 🤣 Vãi, rượu mà có thuốc chắc thành phim thặc.
 
Xong anh Ninh quay qua nói nhỏ với tôi “Tối nay về sớm, không ở lại muộn nữa”. Chỉ chờ có thế, tôi đứng lên, bảo Shankar: “Giờ chúng tôi phải về rồi. Hôm nay mệt nên cần về sớm nghỉ ngơi. Hôm nay cảm ơn sự giúp đỡ của anh nhiều lắm”.
 
Shankar lộ rõ vẻ buồn bã khi phải chia tay tôi. Lúc anh Nam và anh Ninh vừa đứng lên đi ra cửa, bỗng Shankar kéo mạnh tôi lại, ôm chặt vô lòng!
 
Má ơi… hết con mẹ nó hồn!!! 😳😳😳
 
Cái ôm giúng mấy thanh niên thiếu nữ trên phim truyền hình Hàn Xẻng nè. Còn nếu là phim Ấn thì nhạc nổi lên, đạo diễn “sờ lâu mâu sừn” zoom cam quay mặt từng người một nhỉ.
 
Quay lại zụ cái ôm bất ngờ. Thật sự tui chẳng thấy nó lãng mạn ấm áp gì hết trơn. Tui sợ té đái à! Cái, lấy lại hồn vía sau vài giây… bị đơ, tui đẩy Shankar ra một cách dứt khoát rồi phi một mạch ra ngoài, hoà vào bóng đêm để “ẩn thân chi thuật”. Hoà vào bóng đêm roài thì tui nhận ra nãy hoảng loạn quá nên quên đồ. Tui lại dùng chiêu “phi thân chi thuật”, nhảy bụp zô lại, chộp vội túi đồ trong 0,5 giây trước sự ngỡ ngàng của Shankar, rồi ẩn thân vào bóng đêm lần 2. Tim muốn rớt ra ngoài…
 
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
✅ 14. Trải nghiệm ngày thứ 2 ở Itanagar cùng Mr Nam.
 
Người Ấn bắt đầu ăn sáng lúc 9:30 và làm việc lúc 10:30.
 
Nhưng…
 
5:00 anh Nam vẫn bật dậy như một chiếc đồng hồ báo thức và vẫn khua luôn tui và anh Ninh dậy. Để làm gì ư? Chắc chắn là để… ngồi lờ đờ nhìn nhau và ngáp rồi! Ngáp đến nỗi ruồi muốn bay vô mỏ đẻ trứng luôn.
 
Trời đất, thôi ráng lên. Về tới VN thoát khỏi anh Nam mình sẽ được ngủ tới trưaaaaa. Mà tứk á. Tối qua tui còn chat (chửi lộn, chia tay lần thứ 3 với Rav) đến tận 2 giờ sáng. Mà 5:00 sáng tui cứ bị khua dậy không để làm gì hết!!! Chỉ vì anh Nam dậy một mình ảnh buồn bực nên ảnh khua hết cả đám dậy theo vậy á. Tuôi biết zụ này tui kể ở Guwahati gòy, kể tiếp ở Ziro gòy. Nhưng… đến Itanagar tui vẫn phải kể tiếppp. Như thế mới vơi bớt cái sự ấm ức của tui. Aaaaa!!!
 
Trưa đó tiếp tục qua nhà Shankar nấu ăn. 11:30 Ăn xong anh Nam đòi bắt xe đi mua vé tàu luôn. Shankar bảo mọi người là xe ở gần đây thuê đi là đắt lắm, nên Shankar đã đặt xe từ một người quen để tiết kiệm cho mọi người rồi. Khoảng 12:00 trưa tài xế sẽ tới đón. Ấy vậy mà:
 
⏰ 11:32 phút:
– Anh Nam: “Em chạy xuống tìm xe đưa đi mua vé đi Hương”
– Tui (hỏi Shankar): “Anh Nam đang bảo tôi xuống tìm xe để ra ga tàu bây giờ luôn”.
– Shankar: “Hương, anh đã nói rồi mà. Xe quanh đây thuê rất đắt. Vì thế anh đã đặt xe từ bạn của anh rồi. Bạn anh đang chạy qua, 12:00 sẽ tới đây!”
 
⏰ 11:35 phút:
– Anh Nam: “Hương, em chạy xuống lại chỗ điểm bán vé hôm qua hỏi mua vé thử đi!”
– Tui: “Mà Shankar đặt xe rồi anh ơi, ráng đợi thêm rồi lát mình ra ga mua vé!”
 
⏰ 11:40 phút:
– Anh Nam (nhăn nhó bực bội): “Lo đi đi, đù mé ta nói không mua được vé là chết chứ chẳng đùa đâu!”
– Shankar (quay ra hỏi tôi): “Sao Mr Nam có vẻ căng thẳng và giận dữ vậy? Anh ấy giận anh hả Hương?”
– Tui (nói với Shankar): “À không, anh ấy chỉ lo lắng thôi. Anh đừng để ý”.
– Shankar: “Đừng lo, anh đã nói chắc chắn sẽ đi mua được vé mà. 12:00 bạn anh sẽ tới đón chúng ta”.
 
⏰ 11:45 phút:
– Anh Nam: “Đù mé! sao đến giờ xe chưa tới? Mẹ cái thằng Ấn này!”
– Tui: “Anh ơi bình tĩnh chút đi, Shankar đã nói 12:00 xe sẽ qua mà”.
 
Anh Nam tức giận bỏ ra ngoài ngồi, mặt đỏ phừng phừng. Tui bắt đầu thấy bực bội, nên quay qua kêu ca với anh Ninh:
 
– Tui (nói với anh Ninh): “Sao anh Nam cứ phải lo lắng gấp gáp vội vàng vậy trời. Đã nói 12:00 xe sẽ tới mà.”
 
– Anh Ninh: “Thì anh ấy biết lo lắng anh ấy mới thành sếp được chứ. Em cứ vô tư, không biết lo nên em đâu lên làm sếp được, đúng không?”
 
⏰ 11:50 phút:
Anh Nam lại đi vô, rồi đi ra, rồi chửi đổng, rồi tức tối, rồi lo lắng,… Trời ơi mỗi phút trôi qua mà tui nhìn anh là tui thấy dài như cả thế kỷ! Tui cảm thấy căng thẳng quá nên thở dài. Cái, Shankar quay qua thấy tôi như vậy thì dịu dàng vén tóc vô tai cho tôi nói: “Đừng lo!”. Đúng lúc đó anh Nam đi vô thấy, đang bực nên chắc anh nhìn anh ngứa mắt, thế là anh lại chửi “Đù mé! giờ mà xe chưa tới, còn vậy nữa, lo xuống mà tìm cha xe khác đi cho rồi”. Xong anh lại đi ra….
 
Chắc tui xỉu!
 
11:58 phút: Xe tới!
 
Trời đất quỷ thần ơi, một thế kỷ vừa trôi qua!
Bình luận ^^!

Published by Mai Hương

Tôi là một kẻ lang thang, chụp choẹt linh tinh, sưu tầm các câu chuyện và đi viết dạo. Đơn giản vậy thôi. Tôi thường tìm đến với những vùng đất hoang sơ, những con người với lối sống cổ đại và những nền văn hoá sắp biến mất. Tôi muốn được tận mắt chạm vào những “huyền thoại” trên thế giới này rồi ghi lại nó qua những câu chuyện, những bộ ảnh, những thước phim,… theo – cách – của – riêng – mình, trước khi nó có thể biến mất hoàn toàn. Tôi xê dịch tiết kiệm theo cách xin làm TNV quốc tế, làm WWOOF trong các trang trại, ở nhờ qua couchsurfing, xin đi nhờ xe và sống “man di mọi rợ” như người địa phương.

Leave a Reply