Ấn Độ

🇮🇳 Ấn Độ (Chap 25): Mối nghiệt duyên với anh nhà báo Shankar Dutta (phần 3).

IMG_9012

🇮🇳 Ấn Độ (Chap 25): Mối nghiệt duyên với anh nhà báo Shankar Dutta (phần 3).
—————————————
✅ 9. Bày tỏ tình cảm lần đầu.
 
Nghỉ ngơi ở hostel được khoảng 2 tiếng, tui dậy lọc cọc ra chợ mua đồ để chuẩn bị cho bữa tối. Rồi tranh thủ ghé lại tiệm bán vé mà lúc chiều Shankar vô hỏi, tính kiểm chứng lại xem có đúng là hết vé không. Nhưng mấy chỗ đó lại off mất tiêu. Mấy người xung quanh ra hiệu cho tôi hiểu là: “Mai 10:30 sáng quay lại thì có người bán!”. Vậy là tui vẫn không biết được thực hư vụ Shankar báo “hết toàn bộ vé” là như nào!

Sau khi đi chợ xong, chúng tôi cùng đến nhà Shankar nấu ăn. Anh Nam và anh Ninh biết Shankar thích tôi nên bày trò dặn dò: “Hương, tụi anh trông chờ cả vô em. Em hãy dùng mỹ nhân kế để thèng nhà báo giúp mua vé tàu nhé!”. Vãi, thế cả chục ngày qua 2 anh toàn coi tui là đờn ông mà. Chừ lại kiu tui dùng mỹ nhân kế. Mà khéo dùng mỹ nhân kế xong người ta túm lun ở lại làm vợ cho thì khỏi vìa nước. 2 anh ở lại mà cưới lun gái Apatani.
 
Mà hề một cái, từ hồi biết Shankar thích tui, anh Nam ra sức tác hợp. Cứ lúc nào tui đến nhà Shankar nấu ăn thì anh Nam lại lôi anh Ninh ra ngoài sân thượng ngồi hút thuốc để tạo không gian riêng cho Shankar ở cạnh tui.
 
Trời ơi tui sợ hãi vãi chưởng! Không hiểu sao tui cảm thấy rất khó chịu & ngột ngạt khi ở riêng với Shankar. Tui đang im lặng rang thịt, thì Shankar đứng bên cạnh nói với tôi với vẻ mặt đầy buồn bã và nghiêm túc:
 
Shankar: Hương… ở lại đây đi!
Tui: Ơ… Anh khùng à?
Shankar: Hương, anh thích em mất rồi. Anh thật sự rất thích em!
 
What…
The…
Hell…!
 
Giữa cái hương thơm ngào ngạt của… món thịt lợn rang. Một anh chàng người Ấn nhìn tui đầy dịu dàng và thổ lộ tình cảm…
 
Ủa rồi tình iu sét đánh hay gì? 😳 Xong, tui kiểu đánh trống lảng như không hiểu ý, cố gắng cười phá lên để bầu không khí được tự nhiên, rồi nói giỡn giỡn: “Hahaaa, tất nhiên là anh sẽ thích tui gòy, vì tui cute mà, ai không thích”. Tôi vừa nói vừa luống cuống khua khoắng chân tay loạn xạ như một con dở người.
 
Xong Shankar dường như chẳng buồn quan tâm tới thái độ khùng điên của tôi, tiếp tục đưa tay lên vén mấy sợi tóc mai vào mang tai cho tôi… một cách đầy dịu dàng. Trời má ơi, kiểu tóc của tui nó rứa. Ai mượn mà bày đặt vén vén chi. Mặt tui đã bự chà bá nên để tóc mái 2 bên cho nhỏ bớt, ổng còn cứ vén vén vô quàiii. Bực bội hà!
 
Mà cứ làm mấy hành động đó làm tui nổi hết da gà. Cái tình cảnh sến sẩm, ngôn tình, Hàn Xẻng này là xaoooo? là xaooo? Mà trong truyện hay trong phim người ta là mỹ nam, nên ngta hay “sờ lâu mâu sừn” đoạn nớ cho lãng mạn, còn… Shankar khum phải mỹ nammm, nên tui khum có thấy lãng mạn. Huhuu… 🥲
 
Cơ mà giờ tui mới biết trai Ấn cũng dịu dàng, ngôn tình như trai Việt mình vậy luôn á bà con. Trước giờ tui cứ nghĩ đàn ông Ấn gia trưởng, khô khan, cục cằn,… thì mới để vợ mình hầu hạ, rửa chân, rồi bắt vợ theo phong tục uống nước rửa chân của chồng các thứ, các thứ,…. cơ!!
 
m râu tui ngứa cả mắt!!!
—————————————
✅ 10. Shankar dụ tui ngủ lại nhà anh lần 1
(tui ghi lần 1 tức là sẽ có lần 2 nha).😒
 
Không hiểu sao tui chỉ cảm thấy vô cùng “ngột ngạt” khi phải ở riêng với Shankar như này. Tui chỉ muốn nấu ăn xong nhanh để phi ra ngoài cầu cứu 2 người anh đừng bỏ tui ở lại trong nhà với Shankar như này nữa huhu…
 
Tiếp câu chuyện dang dở khi nãy. Sau khi vén lại tóc vô tai cho tôi, Shankar lại lên tiếng:
– Hương, em thật sự rất đáng yêu. Em có thể đừng về Việt Nam không?
 
– Tui: Hơ… thôi đủ rồi đó, nấu ăn đi. Đừng nói những chuyện không thể nữa!
(…)
– Shankar: Em hát cho anh nghe một bài đi!
 
– Tui: Trời… gì nữa trời! Tui không có biết hátttt!
 
– Shankar: Hát đi, hát đi màaa!!
 
– Tui: Nấu ăn đi, trời ơi. Mệt quá!!!
 
Xong tự dưng Shankar im lặng, tui quay qua, thấy ổng đang nhìn tui như muốn ăn tươi nuốt sống. Mé, sợ vật vã!
 
– Rồi Shankar đề nghị: “Hương, tối nay em hãy ngủ lại ở nhà anh đi. Để anh Nam và anh Ninh ngủ lại khách sạn thôi”.
 
– Tui: “Ủa tại sao, tui ở cùng bạn đồng hành của mình chứ mắc gì tui ở lại đây?”
 
– Shankar: “Ở chung khách sạn với 2 người đàn ông không tốt cho em!”
 
– Tui: “Trời má ơi lo xa quá, tui ở cả chục ngày rồi. Có gì mà không tốt! Anh không phải đàn ông à?”
 
– Shankar lại đổi lý do: “Em ở lại đây để sáng mai dậy sớm làm đồ ăn sáng cho mọi người!”
 
– Tui: “Không anh ơi, sáng cho mấy ảnh nhịn khỏi ăn. Chứ ai lại ngủ lại nhà người lạ chỉ để sáng dậy sớm nấu ăn sáng hả anh? Thôi stop đừng nói nữa.”
 
Shankar vẫn nhì nhèo ra sức thuyết phục tui ngủ lại, và tôi dứt khoát “No, stop!”. Lát sau nấu xong, tui phi ra kể cho 2 anh nghe. Bảo “cứu em với, đừng bỏ em lại một mình với ổng nữa màaa”.
 
Ai dè anh Nam và anh Ninh nghe tui kể xong thì càng hào hứng ra sức tác hợp tui và Shankar, ra sức khuyên tui nên ngủ lại đây. Bố khỉ! thêm 2 cha nội này nữaaaa! Tui gào lên: “Khônggggg!!!!”.
 
Tại xaoooo? Tại xao mí người cứ đối xử với tui như vậy!!! Có phải tui không có chỗ ngủ đâu!! 😡😡
 
m râu tui ngứa cả mắt!!!
—————————————
✅ 11. Muối ớt tiêu chanh.
 
Trưa hum ấy tui luộc rau mà ở Ấn không có nước mắm chấm. Tui kêu a Ninh làm chén muối ớt tiêu chanh chấm rau. Ảnh chế xong chén muối tiêu trước mặt Shankar khiến Shankar vô cùng kinh ngạc. Shankar trầm trồ: “cách pha chế gia vị này lạ lẫm quá”, xong xin một ít chấm thử. Thử xong Shankar khen “Ngon quá!”. Còn nhờ tui bày công thức.
 
Không biết giờ còn pha muối ớt tiêu chanh để ăn không. Có khi mỗi lần ăn muối ớt tiêu chanh lại nhớ tới dáng hình của một ngừi con gái từng đánh cắp trái tim anh. Hị hị. 😌😌😌
 
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
📸 Photo: Thấy tóc tui rối nên đòi chải tóc cho tui. Mé chải gì đau vật vã. Thế mà còn đòi tán con gái người ta. 😒😒😒
IMG_9015
Bình luận ^^!

Published by Mai Hương

Tôi là một kẻ lang thang, chụp choẹt linh tinh, sưu tầm các câu chuyện và đi viết dạo. Đơn giản vậy thôi. Tôi thường tìm đến với những vùng đất hoang sơ, những con người với lối sống cổ đại và những nền văn hoá sắp biến mất. Tôi muốn được tận mắt chạm vào những “huyền thoại” trên thế giới này rồi ghi lại nó qua những câu chuyện, những bộ ảnh, những thước phim,… theo – cách – của – riêng – mình, trước khi nó có thể biến mất hoàn toàn. Tôi xê dịch tiết kiệm theo cách xin làm TNV quốc tế, làm WWOOF trong các trang trại, ở nhờ qua couchsurfing, xin đi nhờ xe và sống “man di mọi rợ” như người địa phương.

Leave a Reply